Hồi tháng 11 năm 1998 vừa qua, tôi cũng như phần đông dân Cali bỏ phiếu thuận Dự luật số 5, cho phép các bộ lạc da đỏ mở sòng bài trong khu vực dành riêng của bộ lạc. Không phải tôi và một số người Việt quên sự dặn dò của ông bà thể hiện qua câu nói dân gian “Cờ bạc là bác thằng bần”, nhưng thấy các nhà tài phiệt vùng Las Vegas bỏ tiền ra ghê quá, tính “tàn sát” dân da đỏ, nên “giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha” và lạ lùng thay kết quả với 63% bỏ phiếu YES làm các ngài nhà giàu “chứa thổ, đổ hồ” vùng sa mạc thua đau đớn đến hộc máu.
Nhưng với tiền rừng bạc biển, các tay chủ sòng Las Vegas đâu chịu bại một cách nhục nhã, vì hằng năm khoảng 4 tỷ đô la “tiền điện” của dân Cali vẫn mang sang nộp Las Vegas, nay bị các sòng da đỏ phỗng tay trên những 1.7 tỷ đô la, tức gần một nửa số tiền thì làm sao mà bỏ qua mối hận này. Đấy là chưa kể các sòng khác không có loại máy “slot machines” của các sòng dân da đỏ như Commerce, Bicycle... mỗi nơi cũng cấu véo mấy chục triệu của họ.
Nhưng với tiền rừng bạc biển, các tay chủ sòng Las Vegas đâu chịu bại một cách nhục nhã, vì hằng năm khoảng 4 tỷ đô la “tiền điện” của dân Cali vẫn mang sang nộp Las Vegas, nay bị các sòng da đỏ phỗng tay trên những 1.7 tỷ đô la, tức gần một nửa số tiền thì làm sao mà bỏ qua mối hận này. Đấy là chưa kể các sòng khác không có loại máy “slot machines” của các sòng dân da đỏ như Commerce, Bicycle... mỗi nơi cũng cấu véo mấy chục triệu của họ.