Thiết Trượng
Mấy năm gần đây vì nền
kinh tế của Mỹ xuống dốc "không phanh", một số anh chị em chúng tôi
làm việc tại các hãng điện tử được hân hạnh theo kịp trào lưu tiến hóa "ăn
chơi bẩy nghề ". Đa phần thuộc vào hạng tuổi còn vớt vát chút đỉnh tiền
hưu trước khi về chầu ông bà ông vải, nên khi hết nhận tiền lương Ô Bá Ma, (mấy
năm trước đây, ông Tổng thống đen xì Obama cho dân Mỹ thất nghiệp được tối đa
những 99 tuần vì biết tỏng tòng tong chả nơi nào mướn người) bèn thừa thắng lấy
hưu non, hưu già cho nó rồi.
Nên khi có dịp gặp nhau
hàng năm trước lễ Giáng Sinh, ci đám bị "ma chê, quỉ hờn" tụi tôi
lúc nào cũng nói lung tung beng, ba hoa chích chòe trên trời dưới đất kể cả các
chuyện cổ lỗ xĩ mà tụi nhỏ có ngồi nghe cũng chả hiểu mấy tên già đang nói cái
gì. Vì vậy có lần trong một tiệc giỗ, một đứa cháu bảo với chủ nhà, để con ngồi
chỗ mấy đứa nhỏ, chứ ở chỗ mấy người lớn họ nói chuyện "tầm bậy tầm bạ
không hà". Tôi cũng không có dịp hỏi cháu thế chuyện tầm bậy tầm bạ thật
sự thì cháu gọi là gì.
Vào Giáng Sinh họp mặt
vừa rồi, một ông xuýt xoa "Lạy Chúa tôi! Gần sáu tháng trước tưởng
không còn dịp gặp các bác nữa chứ, may vào nhà thương... thông tim kịp."