Showing posts with label Nhân vật. Show all posts
Showing posts with label Nhân vật. Show all posts

December 13, 2020

VỀ GIÀ (Update Sept 23, 2022 với bài thơ "Tomorrow I'm going!")

(Do Dinh Duyet, Nguyen Ngoc Dau, Nguyen Ngoc Dung, Nguyen Viet Son)

VỀ GIÀ

 _Về già là khi ta có một đôi mắt mờ đi nhưng lại nhìn cuộc đời rõ hơn trước. Vì có những thứ không thể nhìn bằng mắt thịt và cũng có những điều không thể nghe bằng tai trần.

_Về già là khi đôi chân mỏi mệt khi đã bị kéo lê gần hết quãng đường đời nhưng khi ngoái đầu lại ta dường như mới là đứa trẻ ngày hôm qua. Bây giờ ta bước chậm hơn trước, chắc hơn trước và cũng trân trọng hơn từng cái chạm đất, vì có thể ngày mai ta không còn bước đi được nữa.  

_Về già là khi ta dùng đôi tai điếc của mình để nghe thiên hạ đang xôn xao về chuyện đời và ta biết rằng hơn một nửa trong số ấy không là thật. Bây giờ, âm thanh êm dịu duy nhất chỉ có tiếng chim tiếng gió và những âm thanh còn đọng lại trong lòng ta, của những người ta từng trân quý nhưng bây giờ không còn thể gặp lại nữa.  

_Về già là khi ta nhận ra rằng ta đã may mắn như thế nào khi từng được hít thở không khí một cách thoải mái, vì bây giờ, mỗi hơi thở là một thước đo của sự sống. Ta thở ra nhưng ta không thể biết có thể hít vào một lần nữa được hay không?  

_Về già là khi những người tri kỷ ta còn ngồi lại cùng ta hoài niệm về một thời xa xưa, tuy là không nhiều. Âu đó cũng là quy luật tự nhiên, khi ta không còn giá trị, những bằng hữu sẽ rời xa ta, người còn ở lại nhất định ta phải trân quý.  

_Về già là khi ta nếm đủ ngọt bùi đắng cay của cuộc đời. Những thứ làm ta say đắm ngẫm lại vui sướng không là bao nhưng đau khổ lại rất nhiều. Có những thứ ta cứ tưởng nắm chặt trong tay rồi thì ngày mai lại trôi đi mất. Cuộc đời như một trò đùa mộng mị mà người chơi phải trả bằng cả tuổi thanh xuân của mình, bây giờ ngẫm lại chỉ toàn là hối tiếc... 
Suốt đời quý nhất cũng chỉ là hai tiếng bình yên. Hạnh phúc cũng không phải là điều gì quá xa vời, nhưng có những người gần lúc cuối đời mới nhận ra được điều đó. 
oOo
Email gui DDDuyet:
Đại ca còn giữ bài viết (lâu lắm rồi) về Ve Sầu của một cô bạn ghé thăm trang trại của nhà ở King George, Virginia? Nếu còn giữ, xin cho Copy để "dí vào mặt" (đùa cho vui thôi) những thằng bạn như lão Cà Lá Đa chẳng hạn, khỏi cho tôi là nói láo khi bảo "[ve sầu] có ở Mỹ' Cám ơn xếp trước.
Đồ chết dịch Cúm "Vú Háng" không còn cớ cấm đoán khi đại ca đã chich ngừa xong. Vậy chùng nào ngài vân du xuống Cali? Nhớ mang dùm (nếu được) vài xác em Ve Sầu (để làm "bằng chứng yêu em")
Kèm bên dưới là bài về ve sầu: Source: báo Viễn Đông)

May 22, 2017

Trước thì đổ vấy cho bố nay chửi đến con: Tô Hải (Thằng Hèn hay Lưu Manh)

(Hết đổ vấy cho bố khiến đi theo già Hồ, giờ chửi  đến con: Tô Hải): 
Thêm Web dưới cùng: TH Thằng Hèn hay Lưu Manh
Hé lộ chuyện gia đình ít người biết của nhạc sĩ Tô Hải
19 tháng 1 2017
Bottom of Form
Câu chuyện về nhạc sĩ lão thành Tô Hải có diễn biến mới khi BBC được cho biết về một góc đau buồn trong quan hệ gia đình của ông.

Bản quyền hình ảnhTÔ HÀ - Ảnh chụp nhạc sĩ Tô Hải ở nhà ngày 16/1
Một người con gái của vợ đầu của ông Tô Hải khẳng định với BBC bố bà "đã hết bệnh nên bệnh viện mới cho về", và bày tỏ lo ngại ông bị người vợ sau "khống chế".
Trước đó, người vợ hiện nay của nhạc sĩ Tô Hải, bà Lâm Thị Ái, nói với BBC rằng bà "hoang mang" khi bệnh viện cho chồng về và ám chỉ có sức ép của công an.
Nhưng hôm 18/1, trả lời BBC, bà Tô Hà, một trong ba người con của vợ đầu ông Tô Hải, nói bố bà đang hồi phục.
Sau khi được biết về phản ứng của bà Tô Hà, nhạc sĩ Tô Hải nói với BBC rằng bà Tô Hà là con gái nhưng xem bố như "kẻ thù".

July 23, 2013

(31) Ý kiến về bài viết của ông Vũ Ánh (Updated Jul 21, 2013)

(VNCH có kiểm duyệt báo chí hay cấm nghe VOA, BBC không?)

Thiết Trượng (2004)
Tôi xin trích lại những đoạn sau cùng trong bài viết của ông Vũ Ánh (V.A) nơi mục Diễn Đàn trên báo Người Việt, số ra ngày thứ Sáu, 12 tháng 11 năm 2004 (in bằng chữ thường) và ý kiến thắc mắc của Thiết Trượng ( T.T, in bằng chữ nghiêng đậm):

(V.A) Nhưng vấn đề là nay chiến tranh đã kết thúc, Việt Nam Cộng Hòa không còn nữa, có gì húy kị mà phải tránh nói ra một sự thật là Miền Nam Việt Nam không có tự do báo chí đúng nghĩa của tự do, hoặc ít ra, tự do đó đang bị nhốt vào trong cái lồng lớn.
(T.T) Ông Vũ Ánh có thể có một ấn tượng hơi quá đáng khi nói số đông tị nạn húy kị việc chê bai, nói xấu chế độ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) và những nhân vật một thời của chế độ đó. Bên chiến thắng đang cố gắng viết lại lịch sử của phe thua trận là hai chế độ VNCH, thành ra sẽ thiếu công bình nếu không cho các người trong phe thảm bại nói lại, viết lại những gì không đúng sự thực. Mấy chục năm trước họ bị trói chân trói tay khi đối đầu với phe địch, giờ đây lại lấy băng keo bít miệng họ sao? Còn “đúng nghĩa của tự do”, ý tác giả của nó muốn đề cập là tự do tuyệt đối? Nếu suy luận kiểu đó thì tự do không được nhốt trong lồng này chỉ là một thứ hoang tưởng, chỉ có trên lý thuyết, không nơi nào trên thế giới dám áp dụng, trừ phi là thế giới của những người đã chết. Vì khi ấy, ý tưởng của một đứa con nít, của một kẻ đầu óc không bình thường, của một tên phá hoại hay của một thằng bất lương cũng phải được đối xử và trân trọng như mọi người lương thiện thì khó quá. Trần gian lúc đó chỉ còn là địa ngục. Bởi thế, nếu không bà Roland , một nữ lưu nhân quyền thời Cách mạng Pháp trước khi bước lên đoạn đầu đài (tháng 11-1793) đã chẳng phải cúi đầu chào kính bức tượng Tự Do được dựng tại Dinh Cách Mạng và lưu lại câu nói bất hủ cùng thế gian: “Ôi Tự Do!, nhân danh mi người ta đã làm bao nhiêu là tội ác!” (O Liberté, que de crimes on commet en ton nom!) 

December 17, 2012

(81) Con kiến mà kiện Củ khoai (2)

"Chiêu thoát hiểm"của Đỗ chưởng môn:
Báo Người Việt trong quá khứ khi chủ nhiệm Đỗ Ngọc Yến còn sống, đã trải qua nhiều "va chạm" với cộng đồng Việt tị nạn tại Quận Cam. Từ vụ TiVi của hệ thống báo Người Việt chiếu cờ, ảnh lăng Hồ Chí Minh mà Trần Bình Nam trong "Đỗ Ngọc Yến - Một nhà báo biết sống và biết chết" dịch từ bài của Jeff Brody trên tờ Orange County Register cũng có đề cập (nội dung có vẻ "kẻ cả" và "nặng lời" với thành phần nhiệt tình chống cộng).(1)
[Trích ]:
"Trong khi đó một thiểu số người trong cộng đồng chưa ý thức thế nào là tự do báo chí và dùng bạo lực vì lý do chính trị. Tại Mỹ đã có 5 ông chủ nhiệm báo Việt ngữ bị giết và hằng chục nhà báo khác bị bạo hành vì đăng quảng cáo hay viết những câu chuyện liên quan đến Việt Nam (mà họ không thích). Ông Đỗ Ngọc Yến cũng từng bị đe dọa. Những người chống cộng quá khích cho ông Yến nương nhẹ đối với chính quyền Việt Nam. Một lần trong một chương trình truyền hình của Người Việt về một sinh hoạt tại Việt Nam xuất hiện lá cờ đỏ sao vàng nơi hậu cảnh, một số người đã quẳng bom lửa vào một chiếc xe của cơ sở Người Việt và đòi ông Yến từ chức. Tờ báo cũng bị chỉ trích vì đăng quảng cáo của các cơ sở thương mãi làm ăn với Việt Nam."[Hết trích]

November 23, 2012

(80) Con kiến mà kiện củ khoai


Hôm 13 tháng 7, 2012 tại San Jose  có buổi họp báo do ký giả Lê Bình của câu lạc bộ báo chí Bắc Cali tổ chức cho Trần Trường trình bày lý do trở lại Hoa Kỳ. Cuối cùng người ta có thể kết luận  là Trần Trường muốn nhờ Cộng Đồng người Việt hải ngoại lên tiếng để hắn ta trong ba tuần lễ nữa sẽ về VN và dùng tiếng nói của Cộng Đồng VN Hải ngoại làm áp lực, hỗ trợ cho việc đòi lại tài sản đất đai mà chính quyền địa phương đã chiếm đoạt của đương sự. [Video và bài kèm theo trong Web bên dưới  (1)]

Không đi sâu vào chi tiết vì lý do “thầm kín” hay âm mưu quỷ quái gì, nhưng hành động khinh thường ý chí chống Cộng nơi đồng bào hải ngoại từ Trần Trường làm lộ rõ sự hèn hạ, trơ trẽn của một kẻ đã từng vái lạy già Hồ được trưng bày trong tiệm Hi-tek của hắn. Hắn nói nếu cần sẽ sẵn sàng qùy gối trước cộng đồng hải ngoại để tạ lỗi về những hành vi vô ý thức đã gây ra hồi năm 1999. Cảnh tượng này nếu có sẽ làm chúng ta liên tưởng đến hình ảnh tởm lợm, thô bỉ, hèn hạ của Nguyễn Phương Hùng trước đây đã khóc lóc quỳ lạy còn hơn cha chết mẹ chết, ăn năn sám hối trước Tượng Đài Việt Mỹ và giờ đây ngang nhiên về VN “bưng bô” cho Cộng Sản (Xem hình). 
 
Làm sao tin được những kẻ “sớm đầu tối đánh” này.

Kiện cáo đất đai của Trần Trường ở VN thì có liên hệ gì đến người Việt tại hải ngoại? Liệu cá nhân hắn đã có thành tích là con cháu liệt sĩ hay công lao của những kẻ theo CS từ hồi 12 tuổi như Nguyễn Tấn Dũng đã trả lời trước Quốc Hội “bù nhìn” VN vừa rồi không? Những người có công trạng với Cộng Sản mà kiện cáo kết quả còn chẳng đi đến đâu thì Trần Trường là cái thớ gì để đòi lại đất đai của cải? Dân ở VietNam đi kiện đòi ruộng đất  dù thuộc hạng nào cũng chỉ là “con sâu, cái kiến” đối với nhóm mafia tư bản đỏ cộng sản VN. Với quyền lực hay dùng tiền bạc mua chuộc, chúng xua tụi Công An ra dẫm một cái là "con kiến" bẹp dí  ngay. Từ chết đến bị thương đã xảy đến cho nhiều vụ kiện cáo.