April 16, 2008

(69) Vua Chuột của Xụi Lơ

Phiếm luận Ngoại sử đầu Xuân

Lão la to và lắc lia lịa cái cổ để tránh đám thú vật to bằng bắp chân với bộ lông xám cứng như rễ tre, lăng xăng tíu tít đang rỉa vào miệng. Lão rủa thầm, đôi tay ta mà không bị trói thì cả họ nhà mày cũng bị ông đập chết.

Nhưng thấy muốn chết lại là lão lúc này. Hàng trăm con chuột đồng này không phải loại chuột cơm bình thường to nhất chỉ bằng cườm tay. Riêng loại đang tấn công lão mỗi lần bị bắt, có tiếng kêu đặc biệt, không chí choé như chuột cơm mà khì khì cùng với bộ lông sù lên, gọi là chuột cống nhum hay chuột cống sù. Loại này thường ở bờ đìa, bờ kinh hay bờ trồng khoai mì, liếp trồng khóm. Tụi chuột này luôn luôn ăn cua, ăn ốc nên mùi thịt lão cũng tanh tanh vì… lười tắm chắc hợp với khẩu vị của chúng lắm. Và bất chợt lão cảm thấy như có một con đang chui tọt vào miệng. Muốn ngất đi vì sợ, lão dùng hết sức mạnh hất tung cái đầu lên, vừa quay mòng mòng vừa giận dữ hét to cố phun con quái vật ra khỏi cổ họng.

Tháp Chàm Po Klong Garai
Lão Xụi Lơ hối hận tại sao hồi nãy lại vào trốn trong Tháp Chàm Po Klong Garai ở Phan Rang này làm gì, rồi còn rúc vào cái hốc chật chội để bây giờ khốn khổ với đám chuột to kinh khủng hôi rình này. Đây là tháp thờ vị vua anh hùng của người Chàm mà vua Chế Mân tu bồi lần chót rất đẹp, vẫn là nơi hàng năm người Chàm tụ tập cúng giỗ làm Tết nguyên đán Katê của Chàm. Vua Chế Mân cũng được thờ tại đây. Nhà vua đa tình "luỵ ánh mắt giai nhân Việt" đã phải dâng hai châu Ô và Lý làm sính lễ. Rước nàng Huyền Trân về cung, hương lửa chỉ khoảng một năm, nhà vua ngoạ bệnh chết trong có vài ngày. Bệnh trạng của Chế Mân: Sốt có cơn, vật vã, vàng da, tiểu nước màu đen, có thể là triệu chứng của sốt rét đái huyết sắc tố. Bệnh có tỷ lệ tử vong rất cao và chỉ xảy ra vài ngày sau khi khởi bệnh.
Trong hoàn cảnh trước mắt, lão cũng sắp chết đau khổ vì bầy chuột nhung nhúc, vậy mà trong đầu hắn nơi góc tối ngôi tháp cổ, hắn còn nhớ một huyền thoại về cái "đột tử" của vị vua Chiêm. Nghe nói Chế Mân ngoài những chuyện cưng chiều Hoàng Hậu thứ ba gốc Việt như sửa sang Mai Uyển gồm đủ loại mai: Hồng Mai, Hoàng Mai, Bạch Mai.., dành riêng nơi tắm nước nóng ở Vĩnh Hảo cho Vua và Hoàng Hậu ngự, ông đã kêu thầy thuốc phải tìm bằng mọi cách chữa cho ông khỏi một bệnh mà Hoàng Hậu Paramecvari (Huyền Trân) chê bai và ghê khiếp mỗi khi gần gũi: hôi nách! Biết đâu vì dùng thuốc "chữa hôi nách" quá liều, vua Chiêm đã bị phản ứng. Tiếc là lão quên mất gốc gác tài liệu đã đọc để nếu cần sẽ “dzí” vào mặt mấy thằng bạn thổ tả như Gầm Rú, Gậy Gộc, Vũ Ăn Gian, Hà Ăn Hại, nhất là Nhất Dương Chỉ cái tên “âm binh xúi quẩy” mà lão còn gọi là Vương Ác Ma… Bọn mộng du, dâm khí nặng nề này cứ bảo là lão phịa về những gì chúng nghi ngờ chưa biết về những huyền thoại thuộc miền quê “nhúng Chàm” của lão.
 
(Hình trên) Lễ hội Kate của người Chàm tại Tháp Po Klong Garai
Tơ lơ mơ đến đây thì một con vật súc sinh xục vào mũi. Lão cảm thấy nhồn nhột, ngứa quá thiếu điều muốn hắt hơi cho khoẻ. Tình huống thế này chắc lão chỉ còn có điều chờ chết.

Mà lạ quá, rõ ràng gặp lại cô bé ngày xưa, khiến lão nhớ thời xuân xanh lúc lão rón rén lò mò trong bóng tối tính đột nhập vào buồng em bé, rồi vô tình dẫm lên đuôi con mèo mướp già, cái con mèo bịnh hoạn bạ đâu ngủ đó, khiến nó hốt hoảng kêu "meo, meo" phóng lên bàn thờ, làm đổ cái đèn dầu thế là lửa bùng lên. Tiếng động của con mèo phóng chạy làm đổ vỡ loảng xoảng nhiều thứ trong gian thờ gia tiên và ánh lửa cháy tấm phướn màn sáng rực làm cả nhà thức dậy náo loạn. Nhanh trí, lão vội vàng bỏ em, lén chạy ra ngoài giếng múc nước chữa lửa, lập công.

Thoát nạn "âm mưu đen tối" kỳ đó, lòng lão nhợn, không dám léng phéng vào buồng cô bé nữa. Em sợ chuột "thật hay giả" lão không biết. Chỉ biết mỗi lần đang ngồi học, có gì bò dưới chân là em bé nõn nường tung dậy ôm chầm lấy lão, miệng la bải hải "í, a... chuột, chuột, anh ơi ! Em sợ, em sợ quá !" Con gái trong tuổi bẻ gẫy sừng trâu, bất thần nhảy bổ vào người, sức mạnh đôi lúc làm lão gần té ngửa. Sự đụng chạm tuy đôi khi có gây đôi chút bất ngờ nhưng lão thấy sướng tê người, đê mê không thể tả. Có lần trong lúc lão đang dạy kèm, cô bé viết vào tập học đưa cho lão coi, rồi nhí nhảnh, ánh mắt ướt át đong đưa bảo hai câu ca dao này ngộ nghĩnh ghê, anh hãy đọc và nhớ nhé:

Chuột kêu rúc rích trong rương,
Anh đi cho khéo đụng giường mẹ hay

Ý gần, ý xa hợp với thực tình vì lão đã có “dã tâm” chui vào mùng cô bé lâu rồi. Nhưng sau vụ con mèo mướp làm cháy tấm phướn bàn thờ lão đâm e dè. Tình cảm của cậu Tú kèm em bé chỉ phất phơ bề ngoài được non tháng thì ông già kêu lão vào Saigon gấp để chuẩn bị học tiếp. Mối tình mèo chuột “hụt hẫng” này khi về Saigon, lúc vào Đại học lão đã để cho gió theo mây ngàn bay vì bận “sưu tầm” những cuộc tình vụng trộm khác, không một chút luyến nhớ. Hú hồn cho lão, sau này lão mới biết cô bé này có họ hàng gần với ông to đầu nhất nước.

Cái làng Nại, Tri Thuỷ mà lão về thăm ông bà ngoại kỳ hè đó chỉ là một thôn nhỏ bé. Ông cậu ruột của lão là bạn học của ông Tám Thẹo, người cùng làng. Nghe đâu ông Tám lúc đó đã là Thiếu Tá của quân đội Quốc gia được thành lập khi người Pháp rút khỏi Việt Nam. Lão là một thanh niên văn “tục”, vũ “nhát như thỏ đế” chó ngáp phải ruồi đậu được cái bằng Tú Tài đôi mà người ta gọi bằng tiếng Tây lúc đó là “Bac complet”. Với cái mác cậu Tú, nên một người hàng xóm quê ngoại, nhờ lão kèm thêm cho cô cháu gái trong mấy tháng hè. Gia đình lão từ chối vì sợ lão vất vả, nhưng khi gặp mặt cô bé, chắc tà khí trong người bừng bừng nổi dậy nên lão “ô kê” ngay.

Thấy ông Tám làm lớn nên lão cũng tò mò hỏi ông cậu tại sao ông ta có "hỗn danh" ngầu quá vậy. Ông Tám lúc nhỏ tuy nhà không hàn vi, nhưng gia đình đông đúc kiếm ăn chẳng thoải mái lắm, vả lại bản tính ông năng động nên khi thì theo giúp bố chèo ghe lưới cá, lúc cùng mẹ trồng lúa ngoài đồng nên trở thành mẫu người thâm trầm, nhẫn nhục. Ông lì lợm từ nhỏ, nổi tiếng chịu đòn. Trong một vụ ấu đả vì nhóm bạn chăn trâu tính dắt trâu ông ra khỏi chỗ cỏ tốt mà ông đã mất công mang con vật đến từ sớm tinh mơ, một mình ông tả xung, hữu đột chống cự và đánh bại tụi nó không cho chiếm đồng cỏ mà trâu ông đang ăn. Hậu quả là ông bị tụi nó "đánh, chém" tơi bời trên người mang nhiều vết thẹo. Hỗn danh của ông có từ đó. Ông Tám rất hiếu học. Đã nhiều lúc, ông Tám và tụi bạn học đi đến trường phải cởi truồng đội quần qua con sông nhỏ chảy giữa hai hòn núi, bên này là hòn đá Dao, đối diện là hòn mặt Quỷ.
 
Hòn Mặt Quỷ
Lão giờ đây đang mừng rỡ gặp cố nhân thì người đẹp bất chợt ngoắc bảo lão đi theo vào nhà. Cô gái chỉ lên bàn thờ, hỏi lão nhớ ai không. Ông cụ quắc thước trong hình có trang phục dáng dấp của một vua chúa thời xa xưa nào đó. Hình như ông ta đang “cười ruồi” với lão. Bên ngoài mây có vẻ che khuất mặt trời làm ánh sáng trong nhà tối đi, lão tiến gần hơn để nhìn cho rõ người trong hình. Chưa kịp dí mắt để nhìn cho rõ, lão giật bắn người giựt lùi lại. Ông Tám bảnh bao, đang lấy tay chỉ lão, giọng giận dữ: Tao cho lính bắt vì cái tội bậy bạ của mày với cháu tao. Lão nhìn quanh, cô gái đã mất dạng, chỉ thấy mấy tay Quân Cảnh ùa đến, còng tay dẫn ra. Một chiếc xe díp chờ sẵn bên ngoài. Lão bị đẩy ra ngồi phía sau bên cạnh có một quân nhân mang súng M16. Xe chở về đâu lão cũng không rõ. Xe đang bon bon trên con đường mà hai bên là đồng ruộng mênh mông, bất chợt tiếng súng nổ ròn rã như tiếng AK của Việt Cộng. Lão la thầm: Chết mẹ, bị mấy thằng “nhảy núi” phục kích rồi!

Tài xế trúng đạn, chiếc xe không ai kềm quay lộn vài vòng rồi phừng cháy. Lão bị hất tung vào một bụi rậm. Chưa kịp hoàn hồn thì tiếng la hét đuổi bắt làm lão nhắm mắt nhắm mũi chạy về phía trước. Lúc gần đứt hơi lão mới tạm dừng để nhìn xem nơi mình chạy đến. Quái quỉ sao lại là Tháp Chàm. Tiếng chân và người la hét gần quá. Không còn suy nghĩ hắn chạy bừa vào trong Tháp. Việt Cộng đuổi đằng sau đít lão không lo, mà cứ vẩn vơ nghĩ về chuyện nhà ông Tám.

Có một thời gian lão nghe ông Tám Thẹo làm Vua là nhờ số tử vi của ông toàn Tý. Ông sanh ra ngày giờ tháng năm đều là Tý hết. Vì vậy có người gọi ông là Vua chuột. Họ cũng đồn ông Tám "mê tín, dị đoan" lắm. Cô con gái đầu lòng của ông Tám từng học ở Couvent des Oiseaux Đà Lạt mà lão được cô, lúc ấy trong nhóm tiếp tân, mời nước khi lão dẫn sinh viên đi thăm trường này đã phải lên bàn mổ đẻ non sau khi về làm dâu vị Tổng giám đốc hàng không VN. Nghe đâu, ông Tám được một ông thầy bói "phán" nếu cháu ngoại ông sanh trễ sau ngày đó, toàn gia ông sẽ tử vong. Lúc đó tình hình miền Nam chiến sự như dầu sôi lửa bỏng, chính trị rối beng. Những tin đồn về điềm báo không hay cho sự nghiệp ông Tám phổ biến rộng rãi. Chẳng hạn, sâu bọ từ núi rừng Phan Rang bò ngang quốc lộ 1 dài cả cây số làm cản trở lưu thông. Nhưng một chuyện thật được báo chí khai thác rộng rãi là tin hòn đá Dao sụp đổ. Một trưa tháng 2 hay 3 năm 1975 (người viết không còn nhớ chính xác thời gian), dân làng mấy thôn quanh Tri Thuỷ nghe tiếng nổ lớn, đất đai rung chuyển. Ngó về hướng gây ra tiếng nổ, ngọn đá Dao bụi cát mờ mịt. Hòn đá Dao tự bật nghiêng xuống, không còn hướng về hòn đá Mặt Quỷ. Các cụ già chỉ biết chép miệng than thầm. Quỷ vương sắp lộng hành không còn dao kiếm trị chúng. Nghe đâu, ông Tám chiều hôm đó bỏ một cuộc họp nội các quan trọng để khẩn cấp đáp trực thăng bay về Tri Thuỷ, ghé khu đá Dao để thăm mộ thân phụ bị nứt sụp.
 
CầuTri Thủy
oOo
Lúc này con vật đâm vào trong họng lão có vẻ muốn ăn thua đủ với sức chống cự của lão làm gián đoạn cả luồng tư tưởng suy nghĩ về ông Tám của lão. Hít hơi thật sâu, lão dùng hết sức, nghĩ đây là lần chót, cố phun nó ra cho bằng được. Cuối cùng trong miệng lão cũng vọt ra một vật.

Con vật nhờn ướt đập lên mặt khiến lão choàng tỉnh. Mở mắt thở phào sung sướng, lão tự nhủ, chỉ là một cơn mơ quái đản. Nhưng diễn tiến cơn mơ về những nhân vật trong quá khứ vẫn làm lão bàng hoàng. Rút đôi tay đang kẹp ở giữa hai đầu gối, hắn làm động tác vươn vai. Thói xấu kẹp tay khi ngủ này đã khiến trong giấc mơ lão có cảm giác bị còng. Bật đèn ngủ đầu giường lão ngồi dậy lấy tay nhón cái vật nhờn nhờn dính trên má xuống, ngó xem cái gì. Dưới ánh đèn vàng mờ mờ, một con dán màu nâu nhạt cỡ bằng đầu đũa đã mất... cái đầu. Thảo nào lúc này lão cảm thấy miệng mình hôi hôi mùi dán. Chắc là nuốt mẹ cái đầu dán vào cổ họng rồi, lão lầm bầm. Liếc nhìn xuống cái bàn cạnh giường, vài hột mít còn lỏng chỏng trên cái đĩa, một đôi chú dán chậm chân đang cuống quít tìm đường lẩn trốn ánh đèn và tiếng động. Hồi chiều lão đi mua thuốc lá, gặp bà hàng mít mời mua, lại còn bảo rằng sẽ bán với giá “discount”. Trúng tủ lão rồi. Mít là trái cây lão mê chết bỏ, ăn trừ cơm còn được. Hồi còn nhỏ ở vùng quê Phan Thiết, lão từng bị hàng xóm mắng mỏ về cái tội "ăn mà không chịu trồng". Thấy cây mít nhà hàng xóm trồng sát hàng rào, lão đã kiên nhẫn bới móc để một rễ cây trồi lên khỏi mặt đất rồi luồn qua khu vườn nhà hắn. Mùa mít phần rễ trồi lên nằm trong vườn nhà hắn luôn luôn cho lão trái to hơn của chủ cây. Mẹ lão đã đét đit tên con trai "phá làng, phá xóm" một trận về tội ăn mít "chùa" này.

Còn chiều qua, mang một phần tư trái mít mới mua, lão khoái quá, về đến phòng bóc ra sơi liền một nửa. Đến tối, trước khi lên "computer" lão mới cẩn thận lấy từng múi bỏ vào đĩa. Lão nhớ rõ ràng, sau khi xem hết phần cuối chuyện chưởng Tru Tiên là cũng hết trọn các múi mít đó. Lão còn cẩn thận rửa tay trước khi lên giường để coi tiếp "video" Bao Công Kỳ Án cho đến quá khuya rồi ngủ luôn, quên chưa vứt đi mấy cái hạt mít và rửa cái đĩa. Mùi thơm như mít còn quyến rũ lão huống chi mấy chú dán đói ăn. Còn cái tội "nuốt đầu dán" mà lão vẫn còn cảm thấy mùi hôi chỉ vì lão lười đánh răng chùi miệng sau khi ăn, nên dán mới mò tới.

Bây giờ sau khi vệ sinh sáng vội vã xong, lão lấy tay làm dáng vuốt cái đầu hói để mấy sợi tóc còn sót lại không chổng lên bừa bãi, rồi quay trái quay phải tự ngắm trong gương và cuối cùng cười tình với mình một phát. Lát nữa ra gặp mấy thằng bạn “khốn nạn” ngoài quán cà phê “Topless/Bottomless” (tên café Tip Top được lão cải danh) nếu nhân diện “bệ rạc” quá, tụi quỉ ám này lại có dịp rêu rao, châm chọc rồi “big five, low five” loạn cào cào, đắc chí oang oang cười đểu. Cái thằng Nhất Dương Chỉ hắc ám có bận còn “phán” với mấy thằng kia, trong đó có thằng Gầm Rú và tên Gậy Gộc “rằng thì là”: lão Xụi Lơ là hạng người có hai mặt. Khi ăn bài, lão vênh vênh váo váo, mặt vác lên trời, là mặt "mất dạy". Khi lão thua bài, mặt mày ủ rũ như con gà mắc toi, mắc dịch, dáng điệu phờ phạc, thiểu não là mặt "mất hồn".

Còn riêng hai thằng "phải gió" Gầm Rú và Gậy Gộc nữa cũng gây bận lòng, rối trí cho lão không ít. Một hôm gặp trời âm u sắp giông bão, hai tên quái thú bỗng nổi cơn điên lập ra trường phái thơ Mưa Lâm Râm. Bọn chúng nói, làm thơ dễ thấy mẹ, cứ lấy bốn chữ "trời mưa lâm râm" làm câu thiệu là phun ra cả một ngàn chương thi phú. Rổi thằng này tiếp thằng kia làm thơ "lâm râm" kèm theo lời bình loạn “Mao tôn cương”.

Mở đầu tên Gầm Rú hét to - nếu em tóc thề, tui sẽ có thơ:

Trời mưa lâm râm ướt dầm mặt cỏ
Anh thương một người tóc xoả ngang vai

Tên Gậy Rỉ (hay Gậy Gộc là một) bèn triển khai rống tiếp, em lỡ mồ côi, mồ cút, tui cũng có thơ:

Trời mưa lâm râm ướt dầm lá hẹ
Anh thương một người còn mẹ không cha.

Vừa thấy một cô vào quán, vóc dáng "sexy", thằng Vương Ác Ma “hùng dũng” ực nốt ngụm trà rồi giả giọng Mạc Râu Ria ở San José ngâm hoảng:

Trời mưa lâm râm ướt rầm lá mít
Anh thương một người cái... đít măm bô

Lè nhè rên rỉ xong tên này còn hất hàm với lão: ông thấy thơ tụi này "hoành tráng" chưa? Thơ phải đi sát với thực tế chứ. Đâu như ở VN, cứ phải kêu gào ta đang Mở Miệng hay em là lũ Ngựa Trời đây. Nói đến Năm Con Ngựa Trời, một chàng hoạ sĩ "độc miệng" rủa là Năm Con Đĩ Ngựa thì có, bởi một lão hoạ sĩ có tên ghép từ tên họ của hai người có danh thời đó mà lão "đi theo" là nhạc sĩ họ Trịnh và Cung Tiến, vớ bở vì một em Ngựa Trời tự nguyện “đưa cỏ non cho trâu già gặm” khiến đôi kẻ thèm thuồng ghen tị, đánh phá họa sĩ già tơi bời hoa lá.

Khi lão chê bọn này làm thơ "con cóc" thì lại càng khổ thân cho lão hơn nữa. Tên Gầm Rú phản pháo, con cóc là cậu ông Trời, nó mà nghiến răng thì trời sẽ mưa, nếu tui là em Xương Rồng hay em Tuý Ngọa của anh tui sẽ mần thơ rằng:

Trời mưa lâm râm ướt nhằm con cóc
Em lỡ thương chàng hói tóc... Xụi Lơ!

Tên Gậy Gộc đang hứng chí, bèn chớp ngay cơ hội ngàn vàng, dở trò thối tha tru tréo:

Trời mưa lâm râm ướt nhằm con dế
Em lỡ thương nhầm Thỏ Đế... "diệm vô chung”

Nó dám "thở" vào thơ chữ "diệm vô chung" ý là "chung vô diệm", nói lái là "chim vô dụng". Thiệt tụi "ác ôn côn đồ" cộng phỉ này, bậy bạ quá cỡ. Nói tục, nói lái đủ thứ. 

Trong lúc bầu không khí đang sôi nổi, ông chủ quán tạt ngang mang một chậu quất cây trái sum xê. Tên Mùi Mẫn ngồi bàn kế bên bèn thắc mắc: thế nếu mưa ướt nhầm chậu quất thì sao? Tên Nhất Dương Chỉ đang “nâng niu, vuốt ve” đầu gối bỗng ngẩng cao đầu “xuất khẩu”:

Trời mưa lâm râm ướt nhằm chậu quất
Em lỡ thương người lực bất “tòn ten”

Thế là bọn thổ tả lại cùng nhau cười thống khoái, vỗ đùi, vỗ mông, nối rộng vòng tay “big five, low five”, tự khen mình xuất chúng, bạt quần… 

May mà trường phái Mưa Lâm Râm của bọn chúng chỉ mới bịa đặt, sản xuất được dăm ba bài thuộc loại “câu thơ nước mắm, con thuyền cá ươn” mà đã hả hê tự mãn, ầm ĩ như vậy. Tên Vương Ác Ma lại còn to mồm tuyên bố là chờ sau khi Vũ Ăn Gian và Hà Ăn Hại ở Chicago về hắn sẽ lôi kéo, quyến rũ hai tên “hắc ám” này nhập bọn để phát huy truyền thống trường phái Mưa Lâm Râm, cho đủ bộ Ngũ Quỉ.

Tên Gầm Rú còn nheo nheo, nháy nháy đôi mắt cá trạch đẫm mùi sương ruộng xứ Quảng kê lão: tụi này mà hợp quần đầy đủ là anh chỉ có nước từ ngất ngư đến bị thương thôi. Trước áp lực, tấn công như xô ngàn bạt núi của bọn “trời mưa lâm râm”, lão Xụi Lơ bỗng cười đểu cáng, ung dung chỉ về hướng “lodging” của khách vãng lai và “phán” mấy câu chết người: bọn mi mà bạt quần, hợp quần gì. Tuột quần thì có. Chỉ giỏi trò trốn vợ, lén lút qua đó kiếm mấy con “giặc cái” ở xa thỉnh thoảng lạc về SG Nhỏ kiếm cơm. Đi đêm lắm, có ngày cũng gặp ma, bọn mi hãy tu nhơn tích đức cái mồm kẻo có ngày bị vợ con bắt gặp lúc đang hăm hăm, hở hở đưa chốt dú dí vào cung… là coi như vỡ nợ.

oOo

Mười mấy năm nay, từ ngày bỏ vợ khuất núi, lòng lão đã nguội lạnh, chuyện hương phấn cũ, tình xưa lão cũng không màng tưởng nhớ. Bây giờ dư âm thỉnh thoảng chỉ còn trong mơ như giấc mộng vừa qua. Nghe đồn sau mấy năm du Á, tạt Âu ngoạn cảnh lão ngứa nghề về phố San Hô bỏ tiền làm báo. Lão dễ tánh, dễ tin coi ai cũng lương thiện như bọn trường phái Mưa Lâm Râm, nên chỉ chưa đầy một năm là lão bỏ của chạy lấy người, khăn gói quả mướp xuôi Nam. Hỗn danh Thỏ Đế, Chung Vô Diệm cũng do mấy cô em, bạn gái cũ trên đó “ban tặng” cho lão. Dò hỏi lão thế nào, lão cũng chỉ cười khì, ngậm miệng “thua tiền”. Thế là mấy tên lại gán cho lão thêm một tên mới nữa: Xụi Lơ cho đủ bộ tam sên.

Từ ngày bị giấc mơ vua chuột cho người bắt, lão bỗng dưng trở nên rét. Lần nào bước ra khỏi nhà, trước khi lên xe nổ máy, lão cũng lẩm bẩm như đĩ khấn tiên sư: “Ông Tám, tui có làm gì bậy bạ lắm đâu. Ông đừng hiện về làm tui sợ. “ Nhân tiện câu nói lưu danh hậu thế của ông tui tạm sửa chút chút cho hợp hiện tại của tui, mong ông tha thứ: “Đừng tin những gì bọn tà giáo Mưa Lâm Râm nói, cũng đừng nhìn kỹ những gì Xụi Lơ làm”

Thiết Trượng
(Tháng 10-2007, thời gian Thần hoả hoành hành ờ Cali.
Viết cho báo Viễn Đông - Xuân con Chuột)
Xem thêm:
Cập nhật mới nhất
Forward nhận Mar 14, 2019 fr Ds Dat [giữ nguyên văn nội dung Email]
Anh L.
... chuyện đàn sâu còn kỳ lạ hơn ..
Đêm 19 Th 2 /75 tại đoạn đường Ba tháp (Cà rài) gần cầu Lăng Ông có một đoàn sâu màu xanh, mỗi con to bằng ngón tay út, bò từ núi phía Tây Bắc phi trường P Rang sắp hàng di chuyển băng ngang QL1, chiều ngang đàn sâu chừng 6 m(!) không rõ phía đầu đi tới đâu và phía đuôi dài bao xa (?)
 Trong ngày đầu đoàn sâu xuất hiện các ông Tỉnh trưởng Tự, Cụ Kỉnh, o Biện lý Lưu Hoàng, Tr tá Giao KQ, Phó TT hành chánh Nhiều, ô Năm Tôn (anh rể ô Thiệu) đến cầu Lăng Ông để quan sát ..
 Sau khi nhìn đán sâu, ông Kỉnh lắc đầu và nói với mọi người : “Vận nước.. hết rồi!” . Ông xin Đ tá lo giùm vụ này (?) : Đàn sâu cứ 6 giờ di chuyển, đến 18 giờ gom lại từng cụm .. đàn sâu đi về núi Cà đú hướng đến làng Tri Thuỷ , khu đầm
Nại, đi đến đâu phá hại mùa màng đến đó.
Ô Tỉnh trưởng cho Ty Nông nghiệp xịt thuốc rầy .. nhưng vô hiệu.
Sau đó Th tá Hải , TM Phó Tiếp vận đem dầu gasoil đốt nhưng chỉ chết một ít.. Sau cùng KQ phải dùng dầu cặn rải và đốt: sâu chết nhiều nhưng hết đốt lại .. bò đi
 Qua ba ngày đêm, tự nhiên biến mất ! !
 Ông Năm Tôn .. mời thẩy về làm lễ Cầu An nơi nhà thờ tổ đường Ô Th !
Thân
H

No comments: