(VNCH có kiểm duyệt báo chí hay cấm nghe VOA, BBC không?)
Thiết Trượng (2004)
Tôi xin trích lại những đoạn sau cùng trong bài viết của ông
Vũ Ánh (V.A) nơi mục Diễn Đàn trên báo Người Việt, số ra ngày thứ Sáu, 12 tháng
11 năm 2004 (in bằng chữ thường) và ý kiến thắc mắc của Thiết Trượng ( T.T, in
bằng chữ nghiêng đậm):
(V.A) Nhưng vấn đề là nay chiến tranh đã kết thúc, Việt Nam
Cộng Hòa không còn nữa, có gì húy kị mà phải tránh nói ra một sự thật là Miền
Nam Việt Nam không có tự do báo chí đúng nghĩa của tự do, hoặc ít ra, tự do đó
đang bị nhốt vào trong cái lồng lớn.
(T.T) Ông Vũ Ánh có thể có một ấn tượng hơi quá đáng khi nói
số đông tị nạn húy kị việc chê bai, nói xấu chế độ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) và
những nhân vật một thời của chế độ đó. Bên chiến thắng đang cố gắng viết lại
lịch sử của phe thua trận là hai chế độ VNCH, thành ra sẽ thiếu công bình nếu
không cho các người trong phe thảm bại nói lại, viết lại những gì không đúng sự
thực. Mấy chục năm trước họ bị trói chân trói tay khi đối đầu với phe địch, giờ
đây lại lấy băng keo bít miệng họ sao? Còn “đúng nghĩa của tự do”, ý tác giả
của nó muốn đề cập là tự do tuyệt đối? Nếu suy luận kiểu đó thì tự do không
được nhốt trong lồng này chỉ là một thứ hoang tưởng, chỉ có trên lý thuyết,
không nơi nào trên thế giới dám áp dụng, trừ phi là thế giới của những người đã
chết. Vì khi ấy, ý tưởng của một đứa con nít, của một kẻ đầu óc không bình
thường, của một tên phá hoại hay của một thằng bất lương cũng phải được đối xử
và trân trọng như mọi người lương thiện thì khó quá. Trần gian lúc đó chỉ còn
là địa ngục. Bởi thế, nếu không bà Roland , một nữ lưu nhân quyền thời Cách
mạng Pháp trước khi bước lên đoạn đầu đài (tháng 11-1793) đã chẳng phải cúi đầu
chào kính bức tượng Tự Do được dựng tại Dinh Cách Mạng và lưu lại câu nói bất
hủ cùng thế gian: “Ôi Tự Do!, nhân danh mi người ta đã làm bao nhiêu là tội
ác!” (O Liberté, que de crimes on commet en ton nom!)