December 17, 2012

(81) Con kiến mà kiện Củ khoai (2)

"Chiêu thoát hiểm"của Đỗ chưởng môn:
Báo Người Việt trong quá khứ khi chủ nhiệm Đỗ Ngọc Yến còn sống, đã trải qua nhiều "va chạm" với cộng đồng Việt tị nạn tại Quận Cam. Từ vụ TiVi của hệ thống báo Người Việt chiếu cờ, ảnh lăng Hồ Chí Minh mà Trần Bình Nam trong "Đỗ Ngọc Yến - Một nhà báo biết sống và biết chết" dịch từ bài của Jeff Brody trên tờ Orange County Register cũng có đề cập (nội dung có vẻ "kẻ cả" và "nặng lời" với thành phần nhiệt tình chống cộng).(1)
[Trích ]:
"Trong khi đó một thiểu số người trong cộng đồng chưa ý thức thế nào là tự do báo chí và dùng bạo lực vì lý do chính trị. Tại Mỹ đã có 5 ông chủ nhiệm báo Việt ngữ bị giết và hằng chục nhà báo khác bị bạo hành vì đăng quảng cáo hay viết những câu chuyện liên quan đến Việt Nam (mà họ không thích). Ông Đỗ Ngọc Yến cũng từng bị đe dọa. Những người chống cộng quá khích cho ông Yến nương nhẹ đối với chính quyền Việt Nam. Một lần trong một chương trình truyền hình của Người Việt về một sinh hoạt tại Việt Nam xuất hiện lá cờ đỏ sao vàng nơi hậu cảnh, một số người đã quẳng bom lửa vào một chiếc xe của cơ sở Người Việt và đòi ông Yến từ chức. Tờ báo cũng bị chỉ trích vì đăng quảng cáo của các cơ sở thương mãi làm ăn với Việt Nam."[Hết trích]

November 23, 2012

(80) Con kiến mà kiện củ khoai


Hôm 13 tháng 7, 2012 tại San Jose  có buổi họp báo do ký giả Lê Bình của câu lạc bộ báo chí Bắc Cali tổ chức cho Trần Trường trình bày lý do trở lại Hoa Kỳ. Cuối cùng người ta có thể kết luận  là Trần Trường muốn nhờ Cộng Đồng người Việt hải ngoại lên tiếng để hắn ta trong ba tuần lễ nữa sẽ về VN và dùng tiếng nói của Cộng Đồng VN Hải ngoại làm áp lực, hỗ trợ cho việc đòi lại tài sản đất đai mà chính quyền địa phương đã chiếm đoạt của đương sự. [Video và bài kèm theo trong Web bên dưới  (1)]

Không đi sâu vào chi tiết vì lý do “thầm kín” hay âm mưu quỷ quái gì, nhưng hành động khinh thường ý chí chống Cộng nơi đồng bào hải ngoại từ Trần Trường làm lộ rõ sự hèn hạ, trơ trẽn của một kẻ đã từng vái lạy già Hồ được trưng bày trong tiệm Hi-tek của hắn. Hắn nói nếu cần sẽ sẵn sàng qùy gối trước cộng đồng hải ngoại để tạ lỗi về những hành vi vô ý thức đã gây ra hồi năm 1999. Cảnh tượng này nếu có sẽ làm chúng ta liên tưởng đến hình ảnh tởm lợm, thô bỉ, hèn hạ của Nguyễn Phương Hùng trước đây đã khóc lóc quỳ lạy còn hơn cha chết mẹ chết, ăn năn sám hối trước Tượng Đài Việt Mỹ và giờ đây ngang nhiên về VN “bưng bô” cho Cộng Sản (Xem hình). 
 
Làm sao tin được những kẻ “sớm đầu tối đánh” này.

Kiện cáo đất đai của Trần Trường ở VN thì có liên hệ gì đến người Việt tại hải ngoại? Liệu cá nhân hắn đã có thành tích là con cháu liệt sĩ hay công lao của những kẻ theo CS từ hồi 12 tuổi như Nguyễn Tấn Dũng đã trả lời trước Quốc Hội “bù nhìn” VN vừa rồi không? Những người có công trạng với Cộng Sản mà kiện cáo kết quả còn chẳng đi đến đâu thì Trần Trường là cái thớ gì để đòi lại đất đai của cải? Dân ở VietNam đi kiện đòi ruộng đất  dù thuộc hạng nào cũng chỉ là “con sâu, cái kiến” đối với nhóm mafia tư bản đỏ cộng sản VN. Với quyền lực hay dùng tiền bạc mua chuộc, chúng xua tụi Công An ra dẫm một cái là "con kiến" bẹp dí  ngay. Từ chết đến bị thương đã xảy đến cho nhiều vụ kiện cáo.

February 4, 2012

(76) - Mê Tín và Siêu Hình


Mê Tín & Siêu Hình
Cali Weekly Số 17, thứ Năm 25 tháng 8-2005
Chủ nhiệm Cali Weekly có việc phải đi xa vài ngày, nhắn gửi người viết có rảnh “trám cho bài” của Thư Cali tuần này, liên quan đến vấn đề tâm linh trong Mùa Vu Lan. Ông bạn đồng môn và cố tri mấy chục năm cho biết, Thư Cali được phổ biến riêng trên các trang web và tờ Dân Việt bên Úc... được độc giả đón nhận khá đông nên không thể phụ lòng.

Thú thực, đối với người viết, thời gian gần đây tự nhiên rất lười, chỉ muốn lên “net” đọc bài của người khác và sưu tầm những chuyện mình mê thích. Nhưng tình bằng hữu đã quí mến nhau, nhờ vả, đành dẹp “thú vui riêng tư” để ngồi lên bàn viết múa may đôi điều. Độc giả đọc bài thấy vui mắt thì coi, thuận tai thì nghe, còn không, có nhức mắt ngứa tai bỏ dở nửa chừng cũng đừng chê trách lão Trượng lười bị “bán cái” phải làm một chuyện chẳng đặng đừng.
Trong Thư Cali tuần trước, chủ nhiệm Vương Trùng Dương đề cập đến chuyện vô hình, siêu hình, kỳ này người viết muốn bàn rộng thêm một chút về cùng đề tài. 

Cách đây gần 20 năm, một số anh em chúng tôi có ra một tạp chí tên là Thời Vận. Tiêu đề trên tờ báo nghe ghê gớm lắm “Nghiên Cứu Khoa Học Huyền Bí. Khảo Sát Định Mệnh Con Người”. Chữ nghĩa có lẽ “dao to búa lớn” cho đề tài vĩ đại bao la mà nhiều học giả, triết gia còn kiêng dè húy kỵ, huống chi một nhóm trung niên thời đó, hiểu biết nông cạn như chúng tôi. Thực tâm chỉ dám “hù dọa lộng ngôn” để thu hút độc giả, và đôi chút hiếu kỳ trong lãnh vực huyền bí khó giải thích. Cũng may biết hạn chế kiến thức hạn hẹp của mình và đăng tải phổ biến những gì sưu tầm có ích lợi, tạp chí Thời Vận trong thời gian lưu hành đã được độc giả cảm tình và mến chuộng. Rất tiếc vì bận rộn mưu sinh, không còn thì giờ dành cho công việc “tay trái thú vị và bổ ích”, chúng tôi đành phải đình bản tạp chí Thời Vận.

January 25, 2012

(75) Nhạc sĩ Nhật Ngân và truyện ngắn Huyền bí


Nhạc sĩ Nhật Ngân là tác giả truyện ngắn Huyền bí rất ăn khách:
“Nữ Chúa cụt đầu trên sàn gỗ rạp Hòa Khánh“
Bán nguyệt san Thời Vận chuyên nghiên cứu Khoa Học Huyền Bí ra đời tại Quận Cam năm 1987, từ số 2 (8 May 87 – 22 May 87) khởi đăng truyện ngắn “Nữ Chúa Cụt Đầu Trên Sàn Gỗ Rạp Hòa Khánh” của Gã Kéo Màn. Chủ bút Triều Khê cho tôi biết tác giả ẩn danh chính là nhạc sĩ Nhật Ngân. Trong một dịp tiệc tùng tại nhà anh Vũ Anh ở Santa Ana, tôi được mời tới nơi hai ông “độc thân tại chỗ” là họa sĩ Triều Khê và nhạc sĩ Nhật Ngân đang tá túc. 

Chưa xong tiệc, nhạc sĩ Nhật Ngân có việc phải đi, chỉ nhắn với tôi, mới đi Trung Quốc về có chai rượu thuốc rắn, hôm nào ghé lại, nhạc sĩ sẽ để dành một ít mời tôi. Ông còn nói nhỏ riêng với tôi, lúc nào ông ta đi “chuyến tàu suốt” và tôi còn sống hẵng cho người đọc biết tên tác giả của 'Nữ Chúa Cụt Đầu'. Tòa soạn Thời Vận lúc đó chỉ có mấy người: Cần Vương (Dược sĩ Vương Cẩn) là Chủ Nhiệm, Triều Khê là Chủ Bút và tôi Tô Lịch (bút hiệu trên tờ báo) là Tổng Thư Ký. Hai người đẹp quan trọng giúp “đả tự” là Ngọc Nhung [Huỳnh Mỹ Nhung làm tại nhật báo Người Việt] và Hoa Dung (hiền thê Ds Cẩn, một người rất nhiều tài: dịch thuật, sáng tác) đều tôn trọng sự kín danh của tác giả.


18 năm sau (2005), một người bạn cần vài bài về Huyền bí, nên tôi đã trích từ Bán Nguyệt san Thời Vận một số truyện ngắn trong đó có bài “Nữ Chúa Cụt Đầu Trên Sàn Gỗ Rạp Hòa Khánh”.