March 18, 2007

(61a) ĐÁNH NHAU THỜI ĐẠI MỚI

Thiết Trượng (8-8-2002)

Sau cuộc khủng bố ngày 11 tháng 9 năm 2001, kinh tế Hoa Kỳ bị chấn thương mạnh. Thị trường chứng khoán tuột dốc thê thảm, kéo theo hàng chuỗi dài báo cáo thất vọng, tiêu cực của các công ty "còn sống sót" từ to đến nhỏ. Ông già Alan Greenspan của Ngân hàng Dự trữ Liên Bang Mỹ, trước đây "phán" về kinh tế thị trường được "bốc thơm" là tiếng nói đầy uy quyền hơn cả Tổng thống Mỹ, hiện giờ có xuất hiện nói năng gì, cũng chỉ được người đời ngắm nhìn như một "con bò già" nhai lại những điều cũ rích, lỗi thời. Chính vì vậy, đã có lúc với lời tuyên bố lạc quan của ông, thị trường chứng khoán thường phải đi lên để giúp nền kinh tế được sáng sủa, thì kết quả lại đảo ngược "tối mò mò" khiến dân đầu tư mặt mũi cứ nghệt dài hơn.
 
Trong khi đó, hầu hết kinh tế mọi quốc gia trên thế giới đều bò lê, bò càng theo sự tuột dốc về kinh tế của Hoa Kỳ. Chỉ riêng Trung Cộng có lợi nhuận là nhờ bao lâu nay tư bản các nước trên thế giới, kể cả Đài Loan, đều nhảy bổ vào Hoa Lục đầu tư lập xưởng sản xuất vì nhân công quá rẻ của khối đông hơn tỷ người.

(42) AN NGHỈ NGÀN THU

Thiết Trượng

(9-1999)

Ai trong chúng ta đều thông cảm sự bực mình của những người bạn khi họ than phiền đã bị quấy rấy bởi một kẻ vô danh nào đó bằng điện thoại, nhất là nói bậy bạ về tình dục. Với khoa học hiện đại, các cơ quan điện thoại theo luật liên bang có thể truy tìm trở lại bất cứ sự liên lạc của một nghi can với một cá nhân nào đó hoặc ngược lại. Dĩ nhiên việc này đòi hỏi nhiều thời gian và tốn phí, nhất là những vụ án mà việc điều tra có tầm mức quan trọng. Riêng cá nhân khách hàng của cơ quan điện thoại, hiện nay có thể mua ID Caller và phải trả lệ phí, sẽ nhận biết tên và số điện thoại của kẻ gọi lại, với điều kiện người kia không chặn ID của họ. Một số sách nhiễu tình dục qua điện thoại đã “hổng cẳng” về ID Caller, nên người ta đã bớt bị quấy rầy trong đêm khuya về những lời rên rỉ thô bỉ hay kêu gọi bậy bạ.

Vậy mà còn có những kẻ đầu óc không được bình thường vẫn nghĩ rằng chủ nghĩa CS là chủ nghĩa vô địch và Hồ Chí Minh của họ là một thần tượng cần được xưng tụng để dùng điện thoại nhắn nhủ người khác đừng quên. 

March 11, 2007

(61) Quốc hận... Quốc nhục !

Thiết Trượng (7-2002)

Khi Cộng sản chưa chiếm được miền Nam VN, ngày 20 tháng 7 hằng năm được coi là ngày "Quốc hận", một nhắc nhở cho mọi người về ngày chia đôi đất nước. Từ ngữ này sau 1975 được một số tổ chức ở quốc ngoại đặt lại cho ngày 30 tháng 4 để nhớ đến một ngày đau thương, uất hận khi cả đất nước lọt vào tay Cộng sản.

Đã nhiều lần người ta cứ dùng một cách dễ dãi trong câu nói, lời văn là nước đã mất vào tay CS. Nghiêm chỉnh mà nói, "nước" chúng ta chưa mất, VN vẫn còn đó. Chỉ có điều là nước ta đang chịu sự thống trị của chế độ CS chuyên chính. Chúng ta chỉ thực sự mất đất, mất biển khi sự kiện phơi bày tỏ lộ là nhà cầm quyền Hà Nội mới đây đã ký kết các văn kiện dâng đất, hiến biển cho Trung Cộng. Chúng ta cũng mất cả Hoàng Sa và Trường Sa từ thời Hồ chí Minh còn sống vì chính Thủ tướng CS là Phạm văn Đồng đã ký tên vào văn bản năm 1958 (Phóng ảnh bên dưới). Nếu miền Nam vẫn tồn tại, văn kiện trên của Phạm văn Đồng coi như vô hiệu lực vì đất nước VN vẫn còn qua phân và miền Nam không chấp nhận điều này.

March 10, 2007

(60) Nỗi buồn hoa phượng

Thiết Trượng (7-2002)

Hè về, nhất là lại nghe bản nhạc có đoạn khúc : "Mỗi năm đến hè, lòng man mác buồn...", trong giọng hát "chưa chịu già" của nữ ca sĩ Thanh Tuyền, như gợi nhớ nỗi đắng cay cho nhiều người về chiến sự mùa hè đỏ lửa 1972. Bình Long anh dũng, Kontum kiêu hùng, Trị Thiên vùng dậy... là những từ ngữ sử dụng trong thời điểm sôi đọng đó và được nhắc nhở mãi về sau này.

Chúng ta không dám quyết đoán những trận chiến của Mùa hè đỏ lửa có phải là đoạn gần cuối trong cuốn phim chiến tranh VN của đạo diễn Hoa Kỳ trước khi cho kết thúc vào ngày 30 tháng 4 năm 1975 không. Vì nhiều sự kiện và diễn tiến của nó sau này khi được giải mật có vẻ ăn khớp và theo một tiến trình đã được sắp đặt.
  

March 5, 2007

(59) Bất tuân Quân kỷ

Thiết Trượng (6, 2002)
Đã bao lâu nay mỗi lần đến ngày 19-6, những người từng khoác áo chiến y của Quân lực VNCH đều cảm thấy bùi ngùi khi nhớ lại lúc tan hàng rã ngũ của ngày 30 tháng 4 năm 1975. Ngày Quân lực chỉ còn là dĩ vãng xa vời trong hoài niệm. 

Nhiều lần, nhiều người đã tiếc nuối than thở, giá thời đó ông Kỳ đừng nhường ông Thiệu để giữ chức Phó, hoặc Hoa Kỳ đừng bỏ rơi chúng ta, hoặc Tông Tông Thiệu đừng chơi bài tháu cáy, hoặc tướng Hưng hay tướng Nam đừng tuân lệnh đầu hàng của tướng Minh cứ cố thủ miền Tây thì... có lẽ tình hình đổi khác.

Trên thực tế, có lẽ quân đội nào cũng có những luật lệ khe khắt bắt thuộc cấp phải tuân hành lệnh của thượng cấp. "Thi hành trước, khiếu nại sau" là quân lệnh cần thiết và tuyệt đối tuân thủ khi đối diện với địch quân.
 
Áp dụng linh động luật này vào lãnh vực khác, sự phi lý hay lố bịch được phô bày một khi kẻ ban lệnh bất tài vô tướng. Đó là việc những người ra lệnh, hoặc thiếu sót kiến thức về tình hình hoặc lạm dụng quyền hành để trù ếm kẻ mình thù ghét. Chúng ta không trách cứ các đơn vị trưởng hay tướng lãnh quân lực VNCH "bỏ chạy" trong tình hình rối loạn vì nhiều nguyên cớ của một miền Nam tan nát năm 1975. 

Chúng ta chỉ tiếc không một vị tướng VN nào nhớ được lòng dũng cảm của hai vị tướng Hoa Kỳ dám cưỡng lệnh cấp trên để đối phó với tình hình quân cơ trước mắt. Hai người này sau đó được người Hoa kỳ coi là hai vị anh hùng của dân tộc. Đó là Mac Arthur (Hình trái) và Patton, hai Đại tướng Mỹ của thời đệ II Thế chiến. Đối với Mac Arthur, hầu hết chúng ta biết về ông này. Còn Đại tướng Patton (Hình bên phải), có một số chúng ta chưa biết ông; nếu cần tìm hiểu ông tướng cứng đầu này, quí vị có thể mượn ở thư viện hay thuê cuốn phim có tựa "Patton", một phim đã từng trình chiếu tại VN trước 75. 

March 4, 2007

(58) Binh thư Tôn Tử

Thiết Trượng (6-2002)

"Biết người, biết ta, trăm trận, trăm thắng". Câu nói cổ xưa lấy từ Binh thư Tôn tử, chúng ta đã nghe quá nhiều đến mức gây nhàm chán. Thế nhưng gần đây cuốn sách cũ kỹ nói về đấu pháp chiến tranh này lại được người phương Tây nhắc nhở và xưng tụng kể cả câu nói bất hủ nổi tiếng ở trên, "Know your enemy and know yourself, and in one hundred battles you will never face defeat".

Mấy năm trước lúc chiến tranh vùng Vịnh còn nóng bỏng, thời gian mà ông Bush "bố" làm Tổng thống, báo chí có đề cập đến vụ một số tướng tá của Mỹ đang nghiên cứu binh pháp của Tôn Tử khi quân lực Hoa Kỳ được tung vào trận địa chiến để đối đầu với Saddam Hussein.

  
Gần đây, lúc đánh nhau với quân Taliban, người ta tưởng ngày lễ của Hồi giáo, quân đội Mỹ sẽ hưu chiến trong dịp này. Nhưng chiến thuật mà Mỹ đang theo đuổi là "đánh mau, đánh mạnh", không muốn lún sâu chân mình vào A phú Hãn, cho nên bà Rice, "người đẹp da đen" Cố vấn An ninh tối cao của TT Bush đã cho mọi người biết, quân Mỹ sẽ không hưu chiến trong ngày lễ Hồi giáo, vì theo bà, "với kẻ ác, chả có ngày nào là ngày thánh thiện cả"!...
   

Lời bà Rice nói hoàn toàn đúng, khi chúng ta nhìn lại cuộc chiến VN trước 1975. CSVN đã vi phạm lệnh hưu chiến nhiều lần trong những ngày lễ thiêng liêng. Biến cố thảm sát đẫm máu Tết Mậu Thân 1968 (Hình dưới: Xương, Sọ lấy lên từ mộ tập thể), qua chứng tích mồ chôn tập thể hơn 5000 nạn nhân tại Huế quá đủ để cho người ta một bài học đớn đau thật đắt giá khi sự lương thiện gặp phải những tráo trở của phường bất lương.
Mới đây, báo LA Times ngày 31 tháng 5 năm 2002, ngay trên trang 1, dưới tựa cột "Ancient Secrets to Success", tạm hiểu "Bí mật cổ xưa để thành công", đã nhắc đến cuốn sách được viết từ hơn 2000 năm trước của Tôn Tử và hiện nay được rất nhiều chủ tịch doanh gia, chưa kể nhiều ông bầu thể thao cùng các tay mại bản khác của Mỹ noi theo... 

(57) Sách và lịch sử

Thiết Trượng (5, 2002)
( TT Thiệu đánh trống trong buổi khánh thành Trung Tâm Hướng Nghiệp
do Quân Đội Đại Hàn xây cất) 
Trên phụ bản Parade của nhật báo Los Angeles Times ngày Chủ nhật 13 tháng 5 năm 2000, một độc giả có hỏi về ông Phó Nguyễn cao Kỳ lúc này đang làm gì, sau khi có tin Cựu TT Nguyễn văn Thiệu đã từ trần? 

Rất tóm gọn, đó là tiêu chuẩn của trang Personality của tờ phụ bản này, cho biết ngoài các việc ông từng làm sau khi di tản năm 1975 như chủ tiệm rượu, chủ tàu khai thác hải sản... hiện tại ông đảm trách công việc cố vấn đầu tư. Vào thời gian này, ông đang đi loanh quanh vài nơi tại Mỹ để ra mắt cuốn sách thứ hai bằng Anh ngữ của ông có tựa đề "Buddha's child" (Được dịch theo ý nghĩa "Đứa con cầu tự" của tác giả).


(55) Lính Nghĩ Gì


Thưa bạn đọc, đây là trang báo được tòa soạn ưu ái dành riêng cho những người từng một thời sống trong quân ngũ trước 1975. Tương lai mảnh đất này có thể sẽ là nơi cho chúng ta trải bày những ưu tư, khắc khoải hay hoài vọng trước cuộc sống mới đầy khác lạ so với quê nhà thời chinh chiến.

Đã hơn một phần tư thế kỷ kể từ tháng 4 năm 1975. Người trẻ nhất vào lúc ấy khi khoác áo nhà binh, đến nay cũng gần 50 tuổi, thế hệ cha chú của lớp trẻ hiện giờ. Với chúng ta, quãng đời trong khói lửa dù bị nhạt nhòa với thời gian nhưng vẫn hằn sâu trong trí nhớ nhiều người. Những vui nhục, đau buồn hay thống hận đời quân ngũ là những kỷ niệm thấm đậm mồ hôi, máu xương và nước mắt của chính chúng ta và đồng đội. Nhiều chiến tích huy hoàng của quân lực VNCH trước 1975 của các ký giả chiến trường đã từ lâu được in trên nhiều sách báo ai cũng có thể tìm đọc. Chúng ta hy vọng con cháu mình rút tỉa từ đó ra được những bài học quí giá.

March 1, 2007

(56) Canh bạc bịp vĩ đại cuối đời

Thiết Trượng (5-2002)

Những người lính của quân lực VNCH đã nhục nhã, ê chề, tủi hổ với ngày 30-4-1975 khi ông "tướng sún, hoa lan" Dương văn Minh ra lệnh đầu hàng cộng quân. Người bênh ông, nói ông đúng vì cứu Saigòn khỏi đổ nát. Kẻ chê ông nói rằng, chả thấy cứu dân đâu mà chỉ thấy trăm ngàn "Quân Cán Chính" chết trong trại cải tạo, cả nửa triệu người bỏ thây trên biển Đông hay các đường lộ ven rừng Miên-Việt... Rồi ngược hơn về quá khứ, có người trách ông Nguyễn văn Thiệu nếu đừng "tháu cáy" người Mỹ khi bỏ rơi quân khu 2, thì tình hình có thể khác!

Hai ông mang danh Tổng Thống của VNCH, từng là tướng lãnh của Quân lực VNCH đều đã qua đời, mang theo một số bí ẩn chính trị về cái chết của miền Nam VN... Chúng ta nghiêng mình kính cẩn trước cái chết bi hùng của các tướng Nguyễn khoa Nam, Lê văn Hưng, Phạm văn Phú... và rất nhiều chiến sĩ các cấp khác của mọi binh chủng Quân lực VNCH, không muốn thân xác mình bị ô uế trong tay giặc.
 

February 27, 2007

(65) Vô hạnh về quê

(Thiền sư Nhất Hạnh về VN giảng thuyết 3 tháng năm 2005)


Pháp lệnh tôn giáo vừa ban,
Thiền sư khăn gói y trang trở về.
Chương trình thăm viếng chùa chiền,
Quốc doanh thu xếp ba miền đã xong.
Thiền sư chỉ có lòng vòng,
Thuyết pháp dẫn dụ bà con vào tròng:
“Truyền đạo thong thả ngoài trong,
Đâu như quốc ngoại bẻ cong nhiều điều.”
                  Sư giờ lộ mặt con tiều,                  
Lá bài tôn giáo ra điều tự do.
Cao Kỳ đã vác mặt mo,
Ma cô dẫn mối làm trò hại dân.
Thiền sư tôn giáo nối chân,
Tu hành đội lốt có phần tinh vi.
Làm như hết thảy ngu si,
Tin lời dụ pháp là đi theo thầy.
Ô hô! dù có trường chay
Cực lạc chẳng thấy, A tì đợi sư.
"Phường chèo" Bát âm dẫn đàng
Thiền sư (x) đi trước Sư nàng (xx) theo sau


Thiết Trượng 
(Cuối năm “trò” con khỉ, đầu năm con gà “gáy” 2005)

(64) Tướng Ma Cô

Thiết Trượng 
(12-2004)

Theo VietNamnet, nguyên văn một đoạn trích sau:
“Tối 17/12, tại Khu Du lịch và giải trí quốc tế Tuần Châu (Hạ Long, Quảng Ninh), một công ty liên doanh Hoa Kỳ - Việt Nam vừa được thành lập và đi vào hoạt động ngay với việc triển khai 3 dự án đầu tư tổng trị giá gần 1 tỉ USD thông qua giới thiệu của ông Nguyễn Cao Kỳ, nguyên Phó Tổng thống chính quyền Sài Gòn cũ. 

Đây là kết quả công việc cụ thể đầu tiên mà ông Nguyễn Cao Kỳ (đang định cư tại Mỹ) đã làm được sau những lời tuyên bố từ chuyến thăm quê hương Việt Nam trước Tết Giáp Thân (hiện đang là chuyến về thăm đất nước lần thứ hai của ông), rằng ông mong muốn được đem tất cả sức lực, trí tuệ của mình trong những năm cuối đời này góp vào sự nghiệp làm giàu, làm đẹp, làm vui cho đồng bào Việt Nam, quê hương Việt Nam, theo đúng chủ trương, chính sách của Đảng và Nhà nước Việt Nam. 

Liên doanh mới thành lập mang tên ''Hạ Long Bay Group''. Đối tác phía Việt Nam trong liên doanh là Công ty TNHH Âu Lạc (trụ sở: số 1 đảo Tuần Châu, TP. Hạ Long, Quảng Ninh). Bên Hoa Kỳ là Tập đoàn Andy Dye (trụ sở: 5536 Contento Drive Saratota, Florida 34242) và Tập đoàn Tree (trụ sở: 4040 N. Central Expwy Suite 200 Dallas, Texas 75204). Chủ tịch Công ty liên doanh này là ông Andy Dye, Chủ tịch Tập đoàn Andy Dye. Phó Chủ tịch Công ty liên doanh là ông Đào Hồng Tuyển, Chủ tịch Công ty Âu Lạc."

(63) Ma Cô già

(Tết đến lần này là Tết thứ hai, NCK lại trả lời bậy bạ trên báo CS.
Bài thơ lấy theo ý thơ Ông Đồ của Vũ Đình Liên)

Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy Ma Cô già
Bầy sao vàng cờ đỏ
Bên phố đông nguời qua

Bao nhiêu người điên tiết
Muốn đá đít bợp tai
Vì thúi bẩn tuôn ra
Như động mồ động mả

Rồi mỗi năm mỗi vắng
Người thuê mối nay đâu
Cờ đỏ lòe trong mắt
Sao vàng nhạt trí lu

Ma Cô vẫn ngồi đấy
Qua đường ai cũng lơ
Sao vàng rơi trên giấy
Ngoài đường mưa bụi bay

Năm nay đào lại nở
Chẳng thấy Ma Cô xưa
U hồn tăm tối ấy
Địa ngục liếm phân thừa

THIẾT TRƯỢNG – SƠN ĐÔNG
(Los Angeles, Xuân Ất Dậu 2005)

(62) Còn khuya mới có chúng Ông

Thiết Trượng (8-2002)

Sách Cổ Học Tinh Hoa có nhiều chuyện dạy đời rất hay. Thế nhưng hậu thế không coi làm trọng, như chuyện Hứa Do, Sào Phủ chẳng hạn. Sào Phủ giắt trâu đi ngang suối, thấy Hứa Do đang lấy nước rửa tai, hỏi nguyên cớ. Hứa Do nói ngứa tai vì người ta mời ra làm vua. Sào Phủ bèn giắt trâu ngược lên dòng nước và ngoái đầu nói lại với Hứa Do, ý rằng "chuyện anh kể thối bỏ mẹ làm bẩn cả nước trâu ta uống!"

Trên mảnh đất tạm dung, tự do tư tưởng và ngôn luận được tôn trọng, nhưng có một số người thích giáo dục người khác phải theo ý tưởng của mình và cho sự trái ngược là hủ lậu ngoan cố, không thức thời. Mới đây, cái chết của một tướng già Cộng sản hết thời, hết quyền đã làm tốn hao nhiều giấy mực và nước bọt của người tỵ nạn CS. Chúng tôi nhấn mạnh về tỵ nạn chỉ để nhắc sự kiện ông tướng CS đó, trước 1975, quyền hạn của ông trùm cả miền Nam. Một chính ủy cấp thấp nhất đã là người có quyền sinh sát tại đơn vị mình đảm trách, huống chi ông ta trách nhiệm toàn cõi lãnh thổ Việt Nam Cộng Hòa. Bao nhiêu nạn nhân chiến cuộc, từ dân lành đến các chiến sĩ Quân lực VNCH kể cả các thành phần Mặt trận Giải phóng Miền Nam lẫn "Sinh Bắc, Tử Nam", bàn tay ông đều dính máu của họ. Đối với các nhà nhân quyền thế giới, nếu có hồ sơ kiện tụng đệ nạp, tướng Trần Độ và các đồng bọn có thể bị truy tố với tội danh diệt chủng hay tội phạm chiến tranh. 

(54) Tiếng kêu trong sa mạc?

Thiết Trượng (Dec 1999)

Thủ đô người Việt tỵ nạn được bà con gán cho vùng Orange County (Hình chụp năm 1955) , thuộc tiểu bang California, một quận hạt cũng có rất đông sắc dân Châu Mỹ La Tinh. Thế mà, cả tháng nay báo chí Mỹ lập đi lập lại tin "Đại bồi thẩm đoàn" Orange County lâu nay không có một mống thành viên gốc thiểu số nào. Quận hạt nói rằng họ sẽ đăng trên báo ngôn ngữ Tây Ban Nha và Việt Nam để kêu gọi hai nhóm đông dân nhất của địa phương lưu tâm, chả lẽ để 19 vị thường trực và 11 ngài có vai trò luân phiên đều là da trắng cả như hiện giờ thì "khó coi" quá; chưa kể ba phần tư các ngài này đều "già cúp bình thiếc" trên 60 niên. Ba năm trước còn đỡ, trong 19 vị đại bồi thẩm thì một phần ba là gốc thiểu số. Còn hiện nay, theo ông tòa Tối Cao Pháp Viện Robert Jameson, "vô lý quá", khi dân đông nhất quận hạt khoảng 30% thuộc gốc Châu Mỹ La tinh, thứ nhì 13% là dân gốc Á châu mà cả hai sắc dân cùng có nhiều người trẻ, trung bình ở tuổi 33, đều "mất mặt" trong đại bồi thẩm đoàn!

Chả là ngài quan tòa Jameson đang chịu trách nhiệm "tuyển mộ" các ông bà trong thành phần "tòa án nhân dân" để trình diện bà con vào ngày 1 tháng 7 năm 2000 tới đây. Chưa bao giờ thấy một chức vụ mà dân gốc thiểu số lại được ba tòa quan nhớn ưu ái kỹ như vậy. Nếu nói là "năn nỉ", "lạy lục" thì hơi lộng ngôn. Nhưng việc này đăng tải trên báo chí nhiều lần, dưới nhiều dạng thái khác nhau, khi thì trong mục tin tức của tuần này rồi lập lại trong tuần khác với nhiều chi tiết, khi thì xuất hiện cả trong mục quan điểm. Như ngày Chúa nhật vừa rồi, 25 tháng 11 năm 1999, trên mục Quan điểm báo Los Angeles Times đã có một tựa đề: "Minorities: Grand Jury Needs You". Trong đó, một lời dặn dò ưu ái cho ai hứng thú việc này, có thể lại lấy đơn tại bất cứ tòa án thành phố của quận hạt hay là dùng đường dây điện thoại "nóng" ("hotline" đàng hoàng!):(714) 834-6747, hoặc tìm trên điện toán: http://www.oc.ca.gov/superior. Hạn cuối nộp đơn là ngày 31 tháng 1 năm 1999.

February 26, 2007

(53) Thành phố vàng



Thiết Trượng (11-1999)

Hoa Kỳ có một ngày lễ rất đáng ca tụng là Thanksgiving Day. Ngày lễ đầu tiên xảy ra ngày nào không ai còn nhớ. Chỉ biết xuất xứ từ buổi lễ cảm tạ Thượng Đế của một nhóm Thanh giáo và câu chuyện của họ sẽ được tiếp nối sau vài mẩu chuyện "lạ và khác thường" của lịch sử Hoa Kỳ.
Cách đây hơn năm trăm năm, vào ngày 12 tháng 10 năm 1492, Kha Luân Bố cùng đoàn thủy thủ trên ba chiếc tàu cỡ nhàng nhàng tắp được vào hòn đảo của San Salvador rồi yên chí là đã khám phá ra một lộ trình mới đến xứ Ấn Độ. Hồi ấy, "Bố" Kha Luân "hột vịt lộn" Haiti là Nhật Bổn và Cuba thì được xem là phần đất của lục địa Á châu; dù rằng sau đó "ngựa theo đường cũ" người đã "đi đi, về về" mấy phùa thăm viếng tận Trung và Nam Mỹ. Cả cho đến lúc trước khi qua đời "Bố" Kha Luân nhà mình vẫn cứ "chắc như bắp" tìm ra được con đường ngắn, dễ đi tới vùng Á châu, một vùng đất mà "Bố" Kha Luân nhà mình thấy có vẻ "hơi là lạ" so với những gì người đi trước mô tả.
 
 
 (Hình Trái:tượng Columbus - Phải: Ponce de Leon)

Sau cái nhầm "nho nhỏ" đó, tiếp đến là những khám phá "vĩ đại" của các nhà thám hiểm Âu châu bung theo con đường của Kha luân Bố sang một lục địa mới mênh mông. Tôi chỉ đề cập đặc biệt về một số người Tây ban Nha thám hiểm do mục đích tìm vàng và hấp lực của nó khiến nhiều nhà thám hiểm này mầy mò, trèo đèo vượt suối đã tìm ra được những vùng đất mới trong thế kỷ 15. Trong số đó, người đầu tiên là Ponce de Leon (Hình trên bên phải). Anh chàng đi tìm hai thứ không bao giờ thấy: vàng và suối... trường sinh!
Nhưng nhờ tham vọng này Florida được khám phá.

February 25, 2007

(52a) Trái tim đông lạnh

Thiết Trượng (11-1999)

Như trong Thế Sự Bềnh Bồng số 15 với tựa bài "Chở củi về rừng", độc giả được loan báo, sau cuộc điện đàm rất khuya ngày 16 tháng 10 của Clinton với Giang Trạch Dân, đã có một cuộc "đính hôn" giữa Bắc Kinh và Hoa Thịnh Đốn về "sự hỗ tương mạnh mẽ" bằng sự "mở đường" cho Trung Cộng (TC) gia nhập vào Tổ chức Mậu dịch quốc tế.

Xế trưa ngày 15 tháng 11, đại diện phái đoàn mậu dịch của Mỹ là "người đẹp" Charlene Barshefsky và bộ trưởng ngoại thương TC Shi Guangsheng đã ký kết thỏa ước thương mại song phương.

Sau 13 năm "cò cưa", chính quyền Clinton đã ban "tối huệ quốc" cho con sư tử TC. Có tấm thông hành này sớm muộn TC sẽ gia nhập Tổ chức Mậu dịch Quốc tế, một nơi mà Hoa Kỳ đã "giữ rịt" chân Đài Loan không cho con rồng Á châu này bước vào. Trong tuần lễ trước ngày ký kết, nhiều nhà bình luận và chính trị gia Hoa Kỳ đã lên tiếng chỉ trích chính quyền Clinton về việc sắp ký kết thỏa ước song phương thương mại với Trung Cộng. Tay mơ về chính trị như nhà tỉ phú Forbes (Hình dưới) , chủ nhân tạp chí Forbes chuyên về tài chánh, dù bỏ tiền túi ra rất nhiều trong lúc vận động tranh cử mà cứ... thua đều đều, vẫn rất khoái ra làm Tổng thống Mỹ, tuyên bố việc chính quyền Clinton hỗ trợ một chính quyền độc tài "ngoan cố", một quốc gia còn "bất ổn" như Trung cộng sẽ đe dọa hòa bình thế giới khi họ đang xây dựng một trọng tâm quân sự với vũ khí hạch tâm. "Không thể để con trẻ và đồng minh của chúng ta rất dễ bị tấn công bởi hỏa tiễn nguyên tử của Trung cộng. Dẹp cái vụ thương lượng âu yếm 'em cưng' đó đi. ("No more leaving our children and our allies vulnerable to Chinese nuclear missiles. And no more sweetheart trade deals.") Với Đài Loan, ông Forbes cho biết, dù Trung cộng vẫn nói đó là một tỉnh của họ, chúng ta phải cho phép mua hệ thống phòng thủ hỏa tiễn.
 

February 24, 2007

(52) Nếu…

Thiết Trượng (5-2002)

Trong cuộc sống hầu như bất như ý của phần đông nhân loại, mỗi khi quay về dĩ vãng, người ta thường tiếc nuối và hay giả thiết đừng thế này, thế nọ. Tựu chung, có thể tóm tắt bằng chữ NẾU.
Trong một bài trước với tựa đề “Bất Tuân Quân Kỷ”, chúng tôi có nhắc đến ông tướng cứng đầu Patton (Hình trên) của quân đội Hoa Kỳ. Một trong những ý kiến chống đối của ông về mưu đồ của Cộng sản Nga, NẾU được Đồng minh và chính quyền Mỹ thời ấy lưu tâm , chắc chắn chúng ta đã không phải lưu lạc xứ người và ngồi đây để đọc tờ báo này.

(51) “Người bạn” không muốn gặp.

Thiết Trượng (11-1999)
Các cụ nhà mình vẫn nói "Ngọt mật chết ruồi", nhưng thói đời hầu hết người ta vẫn "khoái tỉ" được người khác tâng bốc cho đi tàu bay giấy. Có lẽ người Cộng sản VN rất ma-lanh việc này, nên dân đen đã được thổi đu đủ thật nhiều bằng các mỹ từ rất kêu. Chẳng hạn như: nhân dân thì "làm chủ đất nước" còn cán bộ chỉ là "đầy tớ nhân dân"!... Nhưng có sống dưới chế độ của CS, người ta mới ao ước ngược đời chỉ mong mình được làm thằng "đầy tớ" cho nó khỏe, có "nhà cao cửa rộng", hưởng nhiều "đặc quyền, đặc lợi"; còn "làm chủ" thì chỉ đói meo rã họng. Các đầy tớ từ cao xuống thấp đều lo nhét vào hầu bao càng chặt càng tốt, cái gì được tiền là bán, là cho phép; người ngoại quốc thì quá tốt vì vớ bở hơn, không cần biết hậu quả việc làm có di hại cho dân chúng, đất nước hay không. Hải sản dưới biển thì cho phép tàu cá Nhật Bổn (Hình: Một loại tàu đánh cá nhỏ của Nhật) tha hồ cào sát tận đáy, "bung lên hết" các loại thảo mộc là chất dinh dưỡng cho các loại hải sản sinh tồn và trú ẩn. Cây cối trên rừng, kể cả các thứ hiếm quí, nhiều loại niên kỷ đã mấy trăm năm đã bị các ngài "đầy tớ" nhắm mắt làm phép biến mất...
Thảm cảnh lụt lội nơi quê nhà tại miền Trung (Hình: Hội An) đầu tháng 11, hậu quả một phần là nước trên nguồn không có gì ngăn chặn nên băng băng xuống đồng bằng như thác đổ. Tôi không rõ có phải với dụng ý tuyên truyền hay không, nhưng nội dung câu chuyện sau đây, tôi nghĩ các "đầy tớ nhân dân" có trách nhiệm ở VN hiện nay hãy suy nghiệm. Thời ông Ngô đình Diệm làm Tổng thống, nhân một chuyến kinh lý tại Đà Lạt, tình cờ ông thấy một đám khói từ một rừng thông ở xa, bèn hỏi đám tùy tùng cớ sự. Khi biết dân đốt cỏ làm rẫy sơ ý để cháy rừng, ông nổi giận la trách các người trách nhiệm địa phương, đại ý rừng mà không dưỡng sẽ gây họa lụt lội cho đồng bằng; dân chúng ngu dốt không biết thì phải dạy cho họ. Từ đó có luật phạt rất nặng kẻ nào đốt hay làm cháy rừng... 
 
Còn mỹ từ "cảnh sát là bạn dân", tôi không nhớ có bắt nguồn từ thời chính phủ ông Diệm hay không. Thôi cứ tạm cho là đúng về thời điểm xuất xứ đi. Trước 75, ở miền Nam hễ ai nhắc tới tiếng "bạn dân", mọi người đều biết là sự diễu cợt ám chỉ bên cảnh sát.

(50) Chở củi về rừng

Thiết Trượng (11-1999)

Như thông tin cho biết, cuộc họp quốc tế của các bộ trưởng thương mại sẽ được tổ chức vào ngày 30 tháng 11 này tại Seattle, tiểu bang Washington của Hoa Kỳ. Con sư tử Trung Cộng đang được chim ưng Clinton "o bế" để dẫn dụ các quốc gia khác đồng ý cho gia nhập Tổ chức Mậu dịch Quốc tế (WTO), đương nhiên sau một cuộc đổi chác "đôi bên lưỡng lợi". Nhưng mới đây các vụ bắt bớ, đánh đập giam cầm các đệ tử Pháp Luân Công không biết có gây cản trở cho "công lao" của chính quyền Clinton với con bài của mình không.

Theo David E. Stanger của The New York Times ngày 2-11-99, sau một loạt trao đổi bí mật với Bắc Kinh hai tuần qua, Bạch Ốc đang gấp rút kết thúc sự thỏa thuận vào cuối tháng này trong hy vọng dọn đường cho Trung cộng vào tổ chức WTO dù Quốc Hội chưa thông qua thỏa ước cho tới sang năm. Đốm lửa rọi sáng bắt đầu sau một cuộc điện đàm rất khuya vào ngày 16 tháng 10 khi Clinton gọi cho Giang trạch Dân (Hình: Giang và Hồ Cẩm Đào), từ đó cho thấy đã có một cuộc "đính hôn" giữa Bắc Kinh và Hoa thịnh Đốn về sự hỗ tương mạnh mẽ. Theo lời những viên chức kỳ cựu, dù muốn dù không "thỏa ước khổng lồ" năm ăn năm thua này, dưới con mắt của Clinton là một "cú đánh ngoạn mục" nhất cho sự bang giao bền vững Mỹ-Hoa trong năm chót của ông?
 
Tòa Bạch Ốc chưa công khai phổ biến chi tiết cuộc điện đàm cũng như chiến lược nào áp dụng khi thảo luận để đạt được thỏa thuận. Theo sự tiết lộ từ các viên chức của Trung cộng và Hoa kỳ, chính Clinton đã tình nguyện trước bằng cách gửi cho các lãnh tụ Trung cộng những chi tiết đề nghị nhằm khai thông sự bế tắc bao lâu nay giữa hai quốc gia. Tuy chưa phổ biến công khai, nhưng tiết lộ cho biết cuộc thảo luận đã đề cập về viễn thông, dịch vụ tài chánh, tơ sợi...

(49) Kẻ dũng khí và đồ chết nhát

Thiết Trượng (10-1999)


Tháng 10 của người Mỹ được quan niệm là tháng của "Ma quỷ". Nó ảnh hưởng cả đến thị trường chứng khoán, khiến những quí vị chơi "stock" đang nhức đầu "hồi hộp" hằng ngày vì sự xuống dốc của nó mấy tuần qua. Riêng về chính tình có vài sự kiện, người viết xin tường thuật các diễn tiến thú vị của các cuộc biểu tình không phải của người Việt xảy ra gần đây trong tháng để độc giả tường lãm sự đối chọi của con người giữa XẤU và TỐT, giữa THIỆN và ÁC.


Theo hãng thông tấn AP, Thứ bảy 9 tháng 10, quí vị tị nạn Cộng sản gốc Cuba ở Miami làm một màn xuống đường chống giao lưu văn hóa với CS còn "hăng đì" và "náo nhiệt, ồn ào" hơn cả các cuộc biểu tình của người Việt chúng ta. Những người đi coi Đoàn vũ Cuba Los Van Van hôm trình diễn đã bị đám đông biểu tình nhổ nước miếng, chửi rủa tục tĩu kèm theo trứng thối, gạch đá, chai lọ...

February 18, 2007

(48) CÁI GIÁ CỦA TỰ DO

Thiết Trượng (10-1999)

Tin địa phương Orange County tại Nam Cali ngày Thứ ba 12 tháng 10 năm 1999 cho biết một ông bố Việtnam bị tống giam vì tội dùng gậy đét đít hai quí tử 17 và 18 tuổi. Nơi nhà giam, ông Nguyễn n. Đức 43 tuổi, phụ bếp cho một nhà hàng, kể cho phóng viên Trần Mai rằng khi đi làm về lúc 7 giờ tối hôm thứ bảy thì được biết là hai đứa con đi dự sinh nhật mà không hỏi ông trước. Sáng hôm sau lúc 8:30g, ông đánh thức hai "tội nhân" dậy, bắt nằm xuống sàn và dùng cây đét vào đít vài roi. Cảnh sát đến bắt ông vì đứa con gái của ông bốc điện thoại gọi.

Ông Đức rơm rớm nước mắt khi nói: "Tôi làm như thế vì sợ chúng a-dua theo du đãng hoặc dại dột nghe lời xúi bẩy đi làm bậy bạ để bị bắn. Tôi đánh chúng đâu phải thù ghét gì chúng nó." Báo cáo của cảnh sát cho biết ông VN này đã dùng một cành cây lấy ở ngoài vườn, dài 26-inch có đường kính 1-inch rưỡi để "quất" vào mông hai quí tử. Với báo cáo này người cha đáng thương đã bị kết tội "ác độc và hành hung với vũ khí làm chết người". Cũng theo báo cáo của nhân viên công lực vết thương của hai đứa con chỉ là những vết hằn đỏ nơi bị đòn không cần phải dùng thuốc chữa trị! Ông bà Đức có năm người con, đến Mỹ từ năm 1981. Tiền thế chân cho ông Đức để tại ngoại hầu tra là $50.000 US.

February 11, 2007

(47) CHƯA GỌI LÀ PHẢN QUỐC ?


Thiết Trượng (10-1999)
Theo tin của hãng thông tấn AP ngày thứ ba 5 tháng 10 vừa qua, một nhóm “chưa có tên” gồm nhiều cựu quân nhân Hoa Kỳ đã “đổ bộ” hai trăm năm chục ngàn (250,000) thư thỉnh nguyện xuống gần tòa nhà Quốc hội, chất cao lù lù 4-foot như mả Đạm Tiên. Đống thư chỉ có mục đích hỏi các ông bà dân cử có bảo đảm rằng sau khi trao trả kênh đào Panama (Hình chụp trên đầu bài năm 1994), tàu bè con cháu chú Sam vẫn thong thả qua lại cửa nẻo nơi eo biển này không. Vì tin tức cho biết một công ty của Hồng Kông đã sang nhượng được kênh đào. Hồng Kông bây giờ đã thuộc Trung Cộng, nên trong tương lai kiểm soát con đường thông thương hai đại dương, con “sư tử thức dậy” này sẽ “đàng goàng” chễm chệ ngồi giữa lục địa Mỹ châu “kiểm soát” quốc gia nào đi vào châu này và các châu khác theo con đường ngắn gọn. Với thỏa ước ký năm 1977, vào ngày 31 tháng 12 năm 1999 lực lượng quân sự Mỹ cuối cùng đang đồn trú tại kênh đào Panama phải rút khỏi nơi đây để trao lại cho chủ nhà. Xưa kia, năm 1904, khi Panama sang nhượng kênh đào quan trọng này, người Mỹ tưởng đâu như vĩnh viễn thuộc mình, ngờ đâu tiến trình dân chủ của nhân loại đã khiến Hoa Kỳ phải ngồi lại với Panama để có một thỏa ước mới và hậu quả là cuối năm nay, Hoa kỳ không còn quyền kiểm soát sự thông thương nơi eo biển giữa hai đại dương.

(46) CON VỎI, CON VOI


Thiết Trượng (10-1999)

Năm 1990, cơ quan quốc tế bảo vệ súc vật có nguy cơ diệt chủng cho biết tại VN còn khoảng 1,500 đến 2,000 con voi. Nhưng đến năm nay (tháng 9-1999) số voi tại VN ước chừng chỉ còn 150 con, khiến cơ quan này “báo nguy” phải lập một quĩ để bảo vệ loài vật quí này đang trên đà bị diệt chủng. Có hai lý do gây nên thiệt hại là nạn săn voi lấy ngà và phá rừng. 

Được nhồi nhét ý tưởng “lấy bạo lực làm cách mạng”, nên bản chất của hầu hết viên chức nhà nước VNCS chỉ biết phá hoại, ít quan tâm đến việc bảo trì, nuôi dưỡng hay xây dựng. Chính vì vậy họ đã nhắm mắt làm ngơ cho hai tệ trạng trên, miễn sao có tiền bỏ túi để hưởng thụ, cho bõ công bao năm chết đói chết khát vì theo “bác đảng”. Diện tích rừng của hai nơi cho voi nhiều nhất ở VN là Bình Thuận và Đồng Nai hiện nay chỉ còn một nửa so với trước kia. Phá rừng bừa bãi ngoài tai hại chính cho nơi trú ẩn của thú rừng, thiệt hại môi sinh thiên nhiên mà còn làm một nguy hiểm khác là gây nên nạn lụt lội cho vùng đồng bằng. Nói chung, với bao nhiêu tệ nạn khác, chưa bao giờ trong lịch sử VN, tài nguyên thiên nhiên của quốc gia ở rừng, biển lại bị phá hủy trầm trọng như thời gian người Cộng sản thống trị.

February 10, 2007

(45) Internet: CON DAO HAI LƯỠI (Updated)

 Thiết Trượng (9-1999)


Ngày 22 tháng 9 năm 1999 là ngày đại nạn của Michael David Rostoker, “vị nhớn nhất” của công ty Microelectronic Research Inc. bị tóm cổ tại phi trường San Francisco khi dự tính bay sang VN. Tay chơi 41 tuổi bị buộc tội đã “ăn nằm” nhiều lần với một bé gái Việt mới 13 tuổi qua những lần du lịch VN. Chàng ma cô 40 tuổi là Tri Roy Cole cũng bị tóm vì tội mai mối. 
Theo tờ San Jose Mercury News, tay chơi Rostoker đang thu xếp làm giấy tờ giả tăng tuổi bé gái lên 18 để cưới mang về Mỹ. Xui cho ý tưởng này lại bất thành. Tôi không bênh vực cho anh chàng Rostoker, mà chỉ tiếc cho anh “sinh bất phùng thời”. Nếu là thời xưa ở VN, anh đã không bị luật pháp ở xứ này làm khó dễ vì tuy các cụ nhà ta không khuyến khích những chuyện dụ dỗ gái vị thành niên, nhưng những ngoại lệ vẫn có, với điều kiện “em bé” được cưới hỏi đàng hoàng, sau khi người đàn ông đã phá hại đời người con gái. Ngay cả chúng ta hậu bối sau này cũng chả giả dối để gạt bỏ những câu “dễ thương” vẫn còn truyền tụng trong ca dao:

(44) NHẤT NHẬT TẠI TÙ

Thiết Trượng (9-1999)

Ngày rằm tháng 7 âm lịch, Phật giáo chọn cho mùa báo hiếu được gọi là lễ Vu Lan, để con cái trong dịp này nhớ đến công ơn sanh thành dưỡng dục của cha mẹ. Năm nay, sau hơn hai tuần rằm tháng 7, ngày 14 tháng 9, một vụ thảm sát gây ra ba cái chết tại nhà thương West Anaheim Medical Center. Hung thủ là một người Á Đông nhỏ con (5'5), chắc là Việt Nam, vì có tên là Dung Trinh. Anh chàng 42 tuổi này, nhào vào bệnh viện, vừa bắn nhân viên nhà thương vừa la hét: “Chúng mày giết mẹ tao!”. Sau khi cảnh sát bắt giữ được hung thủ, theo một nhân viên nhà thương bà mẹ 72 tuổi trước đây đã được giải phẫu xương hông tại bệnh viện và không thấy hung thủ than phiền gì cả.

Được biết năm ngoái (1998), phòng khẩn cấp của bệnh viện đã cho thiết trí cửa kiếng chống đạn sau khi xảy ra vụ một bệnh nhân xả súng vào nơi này. Hai lần trong quá khứ, cũng chính bệnh viện đã bị khách hàng gởi thư khiếu nại với Phòng Y tế về cách đối xử cũng như chữa trị bệnh nhân.

Riêng vụ ông Trịnh Dũng (tạm gọi tên VN) uất hận vì mẹ chết rồi phán đoán chủ quan cho rằng ai đó ở bệnh viện gây ra sự tử vong của người thân mình để tìm đến trả thù, ông ta đã thiếu suy xét vì không nghĩ đến sự đau khổ gấp bội của những người khác sẽ gặp phải vì số nạn nhân do ông gây ra đông hơn, trong khi chỉ mình ông chịu đựng khi mất mẹ. Hơn nữa chưa chắc sự phán đoán của ông đã đúng đắn.

February 7, 2007

(43) DỠN MẶT TỬ THẦN


Thiết Trượng (9-1999)


Chiếc xe hơi, phương tiện cơ giới đã giúp đôi chân con người tới những nơi cần thiết. Khi chưa phát minh ra loại máy móc này, người ta đã dùng súc vật như trâu, ngựa, voi, lạc đà... để giúp cho sự vận chuyển, Và sự rủi ro gây cho con người của nó không đến nỗi thình lình và nguy hiểm đầy thảm khốc như hiện đại. Tiến vào xa lộ, người ta bắt buộc phải lao vào một giòng thác tốc độ cả trăm cây số một giờ. Lúc đó, con người hầu như đang dỡn mặt Tử Thần mà không biết. 
Chỉ một sự cọ xát xảy ra giữa hai vật thể di động trong một tốc độ nhanh như vậy, bắt buộc phải gây ra một chấn động và sức dội khủng khiếp. Một tai nạn xảy ra trên xa lộ hiếm khi nào chỉ có hai hay ba xe bị thiệt hại. Thỉnh thoảng ta vẫn thấy TV chiếu cảnh những kẻ tội phạm lái xe với một tốc độ khủng khiếp như điên cuồng trên xa lộ để tránh sự săn bắt của cảnh sát. Người vô tội lái xe cẩn thận vẫn có thể không may gặp những trường hợp bị tai nạn do sự rượt đuổi kia gây ra. Nhưng còn nhiều trường hợp khác vẫn vô tình làm oan mạng nhiều nạn nhân.